Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2016

TIÊU TAN


Thứ 7 mùa thu...
Gió im mình đứng không lay động
Cây rủ cành chờ gió mãi bơ vơ...
Ôi tháng năm...
Thời gian phủ bụi mờ
Em đã đến...?
Đã đi....?
Hay tôi đang chìm trong giấc mơ huyền ảo...?
Rồi bổng giật mình
Mộng ảo tiêu tan.
Xếp lại thời gian
Đưa thân mình vào gối áo
Nắp quan tài đóng lại...
Tôi mãi mãi rời xa.
Rồi một ngày kia
Trong gió bụi sơn hà
Tôi chợt nhận ra...
Kiếp người....!
---+++----
Dương Vĩnh Tuyến

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

GIẪM NÁT THỜI GIAN

Gã độc hành
Hồn nhiên  lê chân bước
Gót phong trần
Giẫm nát cả thời gian
Bên quán nhỏ liêu xiêu
Ai bán rượu …tên nàng
Hương lan tỏa
Mùi thời gian dịu ngọt
Chân chậm bước
Thả hồng lòng  thưởng thức
Sắc hương ai
Làm ngây ngất …..lòng ai.
Nhấp chén rượu
Gã lữ hành buông thả
Trả  thời gian
Cho quá khứ mang đi
Ôi cuộc sống
Được bao  năm
Để thiên hạ sân si
Nâng chén nữa
Tiễn ưu sầu theo dĩ vãng
Để lại  nơi đây
Chút thời gian ….năm tháng
Gã  lữ hành   hiên ngang
Lê bước  chân giẫm nát….
----****-----
Đồng xoài, ngày 21/9/2016
Dương Vĩnh Tuyến


Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

GIÓ RƠI

Đêm dài nghe tiếng gió rơi
Nghe cây trở giấc giữa trời sương sa
Nghĩ thương con trẻ,  mẹ già
Thương em cô gái thật thà đáng thương.
Giữa đêm thức giấc mộng trường
Nhớ về dĩ vãng lệ nhường khóe my
Con ơi hãy cố học đi
Cha nghèo nhưng vẫn kiên trì nuôi con.
Nhìn con say giấc ngủ ngon
Lòng   cha  vẫn thức thức   tròn  canh thâu
Một mai mưa nắng dải dầu
Con ơi hãy nhớ trên đầu có cha!


Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

NGẬM NGÙI

Phút cuối 
tiễn nhau trong cay đắng
ngậm ngùi hơi thở nén qua tai
ù ơ...ai đó đang trú trớ
Nín đi....
Luật lệ chỉ khôi hài.
Phút cuối 
anh ngậm ngùi nuối tiếc 
chiếc gậy cường quyền
thuở một hai...
bạn anh 
đồng chí cùng sát cánh
đánh mất của anh
chiếc ghế dài....
                                                       Phút cuối
                                            anh nói câu từ nhiệm
                                    nhận lấy về mình những lỗi, sai...
                                        lời anh.... nghe gió run run rẩy
                                                 Thiên hạ buông lời
                                                     thật mỉa mai.
                                                   --------------*****--------

                                                 Luật sư Dương vĩnh Tuyến

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2016

DIÊM VƯƠNG XỬ ÁN

Diêm Vương chốn công đường:  
   Chuông hội trường xét xử reo ngân hồi. Thư ký đề nghị tất cả mọi người đứng dậy! Đã đến giờ Diêm Vương thăng đường xử án.
Diêm Vương: Này! Mấy đứa đang quỳ dưới công đường kia. Tụi mi nói rõ họ, tên, năm sinh, tên cha mẹ và nơi cư trú cuối cùng trên dương thế!
  Vì răng tụi mi xuống đây?
  Dạ! Tụi con làm biếng lao động, ăn rồi chuyên đi ăn trộm tài sản tiền bạc của người khác , để lấy nguồn sống. Vừa rồi, tụi con ăn trộm mấy con chó và bị tập thể cộng đồng dân cư bao vây và đập....thế là tụi con phải xuống đây cư trú vĩnh viễn....
Diêm Vương: Há! Răng! Tụi bây nói răng! Tụi bây bị người dân đập chết vì ăn trộm chó à! Lẽ nào dương gian đã loạn!
Diêm Vương chưa dứt lời thì có tiếng kêu than....Dạ! Dạ!....dạ chưa đến nỗi loạn mô ạ!
  Diêm Vương: ai? Ai đó? Đứa mô mà nói leo rứa?
Dạ! Dạ con đây.
  Hí...rứa vì răng con xuống đây?

Diêm Vương: trời.....

  Tuyên án: sau khi xem xét đánh giá toàn diện các tình tiết, chứng cứ được thu thập và thẩm vấn công khai, Ta - Diêm Vương - tuyên bố: việc kêu oan của những đứa ăn trộm chó ....không có cơ sở để chấp nhận. Người dân không còn lựa chọn mô khác. Họ không thể bắt giữ trói mấy thằng mi được. Vì......ê....đứa hồi nảy nói leo mô rồi? Mi lên đây nói cho mấy đứa tê nghe.....để tụi hắn biết lý do người dân không bắt giữ mà đập chết tụi hắn.... 

KỂ CHUYỆN CON NGHE

Trời nam, đêm về nóng nực, không khí ngột ngạt, khó thở....điện lu, nước yếu...Thằng con không biết đang suy nghĩ chuyện gì...mà cứ trằn trọc lăn qua lộn lại, khó ngủ....
   Bất ngờ! Thằng con buộc người cha phải kể chuyện đời xưa cho nó ngủ. Thằng con đề nghị kể câu chuyện nào mà có tính thời sự nhưng lại là chuyện xưa.
   Chết thật. Lẽ nào tuổi trẻ tài cao hay chỉ bởi bản thân mình tuổi già nên lú lẫn...?
   Mần chi có câu chuyện đời xưa mà lại mang tính thời sự mà thằng con nó lại đề nghị kể đây trời...?
  Im lặng một lúc, người cha nói với con: Cha xin lỗi vì đã không đáp ứng được yêu cầu của con. Cha không thể nào kiếm được câu chuyện theo đề nghị của con...
   Vậy Cha kể câu chuyện nào cũng được!
Chuyện kể rằng:
   Ngày xửa, ngày xưa, có những người cùng học chung trong một lớp, ở một trường đại học....
  Sau khi tốt nghiệp , ra trường, mỗi đứa bôn ba mỗi ngã. Đứa làm thẩm phán, đứa làm luật sư, đứa vào công an và có không ít đứa làm kiểm sát.....
   Sau mấy mươi năm, kể từ ngày tốt nghiệp đại học....một hôm, có một con người bị kẻ khác đánh trọng thương.
Người bị đánh là một cựu sịnh viên trường Luật nên có thể nói, anh ta nắm rất rõ luật pháp. Vì vậy, sau khi bị kẻ khác đánh, anh ta đã làm đơn đề nghị cơ quan công quyền khởi tố, điều tra, truy tố, xét xử kẻ đánh mình theo khoản 2 điều cố ý gây thương tích với tính tiết định khung là có tính chất côn đồ ...mà pháp luật hình sự của chính thể hiện hành quy định.
   Vì kẻ đánh anh ta là con nhà quan lại, có lý lịch ông nội đã chết trận trong trận Nả phá Luân vượt sông Cần Lù; cha là bịnh quan vì đã mất một phần cơ thể trong trận Ỷ Thế phá Luân Thường....nên các quan lại đương thời đã nương tay, chỉ nhẹ....
Không chấp nhận với phán quyết của quan sơ thuộc, anh ta - người bị hại - đã kháng án lên quan thượng hình, đề nghị áp dụng tình tiết có tính chất côn đồ để xem xét đối với kẻ đã đánh anh ta...
   Một điều thú vị là tham gia thực hành quyền công tố tại phiên tòa thượng hình là một người đã từng học với anh ta . Một điều ý vị đã diễn ra. Hai người bạn học thời học đại đã gặp lại nhau ở hai vị trí: Một là bị nạn (bị kẻ khác đánh) và Một là người được viện thượng hình cử tham gia để bảo vệ cho kẻ đánh anh ta....
    Anh ta - người bị đánh và là người kháng án đề nghị xử kẻ đánh anh ta theo khoản 2 điều cố ý gây thương tích với tình tiết định khung có tính chất côn đồ của bộ luật hình sự hiện hành.
   Người cựu cùng học với anh ta - đại diện viện thượng hình - đã đề nghị bác kháng án của bị nạn (người từng học với mình), với lập luận: hành vi của kẻ đánh người bạn học của anh ta , không phải côn đồ, kẻ đánh người cùng học với anh ta là con nhà có công, có ông nội đã chết trận trong trận Nả phá Luân vượt sông Cần Lù; cha là bịnh quan vì đã mất một phần cơ thể trong trận Ỷ Thế phá Luân Thường....nên đề nghị bác kháng án của bị nạn, giữ nguyên phán quyết của cấp sơ thuộc.....
    Sau khi nghe các bên trình, cãi...quan thượng hình phán: hành vi của bị cáo là côn đồ. Cần phải được xử ở mức án thật nghiêm để đảm bảo tính răn đe và phòng ngừa chung. Tuyên chấp nhận kháng án của người bị nạn...xử phạt bị cáo ....tù, thời hạn tính từ ngày bắt để thi hành án. 
  Hết. câu chuyện đến đây đã hết.
   Người cha vừa dứt lời, thằng con lên tiếng hỏi:
Ồ! sao kỳ vậy thưa cha?
  Kỳ gì con?
   Sao người đại diện viện thượng hình không bảo vệ người bị đánh vốn là bạn học của mình, mà lại đề nghị bác kháng án của người bị đánh hả cha?
   À! Đó là điều bình thường mà con. Người ta có câu: Quân pháp bất vị thân, con có khi nào nghe chưa!
   Nhưng cuối cùng, đề nghị của vị này đã không được quan thượng hình chấp nhận. Như vậy, có thể hiểu: đề nghị của vị này là không đúng....
  Ừ cũng có thể...
  Theo con, giả sử con đang làm ở viện thượng hình, được cử tham gia thực hành quyền công tố tại tòa thượng hình để xét xử vụ án mà người bị nạn và là người có đơn kháng án của tòa thuộc cấp, là bạn cùng học đại học với con, thì con phải làm gì? - Người cha hỏi người con.
   Con sẽ từ chối nhận nhiệm vụ. 
   Vì sao? Vì lãnh đạo đã chỉ đạo bác đơn kháng cáo của bị nạn mà bị nạn là cựu học cùng con nên con không thể tham gia phiên tòa để đề nghị bác sự kháng án của người cùng học cùng con được. 
    Ồ. Con thật là người hiểu biết và nhân nghĩa!

   Giá như.....