Thứ Tư, 14 tháng 1, 2015

THƯ GỬI NGƯỜI EM GÁI ĐÃ MẤT

Em gái thân mến!
    Chỉ còn mấy hôm nữa là đến ngày giổ của em! Anh không có gì, chỉ gửi đến em đôi dòng tâm sự.
    Mới ngày nào đây, giờ nhìn lại thời gian đã hơn 11 năm trôi qua, kể  từ ngày  em trở về trong lòng đất mẹ - ngày 22 tháng 12 năm 2003. Anh thắp nén hương để tưởng nhớ về em!
    Nhớ ngày đó:
     Khi anh đi  học đại học ở Sài gòn thì em là người đi làm thuê cho người ta, lấy  tiền phụ cấp cho anh ăn học.
    Hàng tháng, anh mượn chiếc xe đạp của bạn, đạp đến nơi em đang giúp việc ở đoạn đường Lý Chính Thắng + Nguyễn Thông, quận 3 thành phố Hồ chí minh, em đưa cho anh 250.000đ (hai trăm mươi ngàn đồng) , anh lại đạp xe về trường đại học.
    Rồi 05 năm trôi qua, anh tốt nghiệp đại học.
    Ngày 30 tháng 8 năm 1996, anh được cầm tấm bằng đại học.
     Ngày 01 tháng 9  năm 1996, anh lên xe đò trở về quê hương. Với sự tin tưởng sẽ tìm được việc làm  ở quê nhà cho gần gủi gia đình cha mẹ chị em. Thế nhưng  đã hơn một năm  nhưng không xin được việc  làm. Dù đã nộp hồ sơ xin việc đến những cơ quan đang có nhu cầu  tuyển dụng.
    Hơn một lần, anh được lãnh đạo một cơ quan huyện nhà mời đến, tại đây anh được lãnh đạo tiếp và nói  với anh: “ Bằng cấp em thì đủ điều kiện để làm việc nhưng  lý lịch của em không được. Thôi em cố gắng chờ có sự thay đổi về chính sách” .
    Nghe vậy, anh từ tốn trả lời vị lãnh đạo: “ Dạ  Cháu cám ơn chú! Ba cháu trước năm 1975 đi lính  Việt nam cộng hòa , thuộc tiểu đoàn 3, trung đoàn 3, sư đoàn 1- Bộ binh.  Nay chú nói cháu  cố gắng chờ đến khi có sự thay đổi về chính sách thì khác nào chờ  thay đổi chế độ. Cháu nói thật là khi nộp hồ sơ dự tuyển sinh đại học, hồ sơ của cháu đã được xét duyệt rất kỷ nhưng có ai nói gì đâu! Nay chú nói lý lịch cha cháu thì cháu xin chịu. Chú cho cháu xin nhận lại hồ sơ xin việc!”
    Nói rồi, một lần nữa anh cám ơn vị lãnh đạo và xin nhận lại Hồ sơ xin việc.
     Sau đó, anh bỏ xứ ra đi,  trở lại miền nam nơi anh đã có 05 năm học ở trường đại học.
   Phần em:
    Em lấy chồng và theo chồng về sống ở Nam định.
    Năm 2002, anh từ Sài gòn ra Hà nội. Đến nơi, anh viết mấy dòng gửi cho em qua  địa chỉ cha mẹ cung cấp. Em và chồng đi đến trường học thăm anh. Em cho biết  hiện ở nơi đùi chân phải, ngay  sau đầu gối xuất hiện một khối U. Đã thăm khám  ở bệnh viện tỉnh Thái Bình rồi và bác sỹ nói U lành. Đến thăm khám tại bệnh viện  tỉnh Nam Định và bác  sỹ cũng bảo U lành. Đến bệnh viện 108 – Hà Nội khám và  bác sỹ ở đây cũng bảo U lành.
    Sau đó mấy hôm thì em báo sẽ tiến hành mổ cục U  ở bệnh viện Hải Quân – Hà nội. Anh đã đến thăm khi em vừa mổ xong, sau đó  anh kết thúc khóa học, trở lại miền  nam nên anh em mình không còn gặp nhau  nữa.
     Tháng 5 năm 2003, anh được gia đình thông báo : Sau gần 02 tháng, em  mổ cục  U thì tại vị trí U ban đầu đã xuất hiện một cục U khác, đưa lên khám tại bệnh  viện K – Hà nội thì bác sỹ bảo ung thư.
    Anh xoay xở được hơn hai triệu đồng, trở về quê để đưa em đi bệnh viện. Ngay lúc đó, cái cảm giác mất em đã xuất hiện  trong tâm trí của anh. Sau khi em nhập viện, anh lại trở vào nam để tiếp tục cuộc  mưu sinh của chính mình.
    Ngày 22 tháng 12 năm 2003, tức ngày mồng một tháng 11 âm lịch , gia đình báo  tin em mất.
    Anh đành bất lực đứng nhìn trời đất mà không nói được lời nào. Anh  đã không có đủ điều kiện để trở về quê nhà đưa tiễn em lần cuối.
     Hôm nay, dù cuộc sống vẫn luôn gặp khó khăn nhưng anh có được ngày hôm nay  là  nhờ  em – khi còn sống đã có tấm lòng biết hy sinh cho người thân. Thực lòng mà nói: Em mất đi đã để lại cho anh nhiều buồn đau quá sức. Hai người con của em đứa ở nam, đứa ở bắc trong cảnh thiếu vắng người mẹ đã cắt ruột sinh thành, mà anh không thể làm gì được.
    Đã nhiều lần anh tự đặt câu hỏi tại sao?
   Tại sao bác sỹ của  các bệnh viện Thái Bình , Nam Định, 108 khi khám cho em đều chuẩn đoán  U  lành,  để rồi sau khi bệnh viện Hải Quân tiến hành mổ cục U , thì sau đó  bị biến  chứng, di căn?
    Có phải trình độ của các bác sỹ có vấn đề hay số mệnh của em đã  hết?
      Anh đã mất khá dài thời gian để đi tìm câu trả lời cho những băn khoăn đã đặt ra.
     Và cuối cùng cũng tìm ra được đáp án.
    Đó là  cục  U ở chân em là U trung tính. Tức trong đó đã có  chứa sẳn tế bào ác tính. Do khi thăm khám, chuẩn đoán không biết vì thiểu năng về nhận thức hay vô cảm về nghề  nghiệp mà  các  bác sỹ  đã  không nhìn thấy có tế bào ác tính đang nằm trong đó nên chuẩn đoán là U lành. Và cho chỉ định mổ.
    Nhưng khi mổ thì dao kéo đã đụng đến tế bào ác tính , điều đó đã làm cho tế bào này nỗi cơn  thịnh nộ , biến chứng di căn  …Và đó là nguyên nhân dẫn đến cái chết của em.
   Vậy phải chăng em chết là do bác sỹ?
    Riêng anh, anh cho rằng do số mệnh của em đã hết nên dẫn đến việc các bác sỹ  khi thăm  khám chuẩn đoán bệnh cho em đã không thể nhìn thấy tế bào ác tính nằm  trong cục U nên đã chỉ định mổ. Đó là cách mà tạo hóa chấm dứt sự sống của em.
    Chứ bản thân em hoàn toàn không phải chết vì bệnh ung thư. Vậy nên , em hãy  thanh thản hóa thân vào đất mẹ với muôn đời yên nghỉ vĩnh hằng.
    À! Anh xin lỗi!
    Hồi nảy giờ cứ mãi mê sống trong quá khứ mà quên chuyện hiện tại.
    Anh xin thông báo với em rằng: Người Cha kính yêu của chúng ta đã từ giả cuộc ngao du trần thế vào lúc 09 giờ 10 phút ngày 11 tháng 11 năm 2014, tức ngày 19 tháng 9 Nhuận năm Giáp Ngọ, sau khi ông đã hoàn thành cao cả nhiệm của của mình. Ở đâu đó trong cõi hư không, nếu em có gặp thì kiếm cho Cha một xị rượu thật ngon và dĩa mồi thật hấp dẫn để Cha nhâm nhi cho thỏa chí !
    Hôm Cha mất, chồng em có vào chịu tang, khăn chế (Dù đã có lại vợ, con). Đó là một hạnh phúc lớn của gia đình mình . Các con của em đã quy về một mối. Và học hành cũng được.
   Thôi thư đã quá dài, anh xin ngừng bút! Hẹn gặp lại em khi anh đã hoàn thành sứ mệnh mà tạo hóa đã ban!
    Chào em!
                                Cõi dương trần ngày 14 tháng 01 năm 2015


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét