Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

BA MƯƠI TRỜI TỐI

Ba mươi trời tối tù mù
Bỗng nghe trong gió ù ù tiếng kêu
Gió mưa chất chứa đủ điều
Sương sa nắng gắt quạ diều phanh thây .
Rồi nghe văng vẳng đâu đây
Tiếng  người  than khóc  lòng đầy  đớn đau
Chiến tranh  đâu  phải  phép màu
Sinh ly tử biệt ai sầu cho ai.
Lại gần tiếng nói bên tai
Chiến tranh  kết thúc có ai hỏi lòng
Bao nhiêu binh lính trận vong
Bao nhiêu  tử nạn tuyệt vong dân thường
Bao nhiêu mất mát đau thương
Bao nhiêu khổ ải tìm đường thoát thân
Nghe lời than khóc thật gần
Ai khóc ai ai hưởng phần máu xương…
Bốn mươi năm một đoạn trường
Còn  ai chưa được khói hương phụng thờ
Ai còn thất thiểu vẫn vơ
Xiêu mồ lạc nấm hửng hờ người thân.
Bỗng nghe trong dạ bần thần
Chiến tranh ai  đã  chia phần cho ai
Đêm qua một đêm thật dài
Ba mươi trời tối nhịp dài  âm u.

 ---------********--------
Dương Vĩnh Tuyến

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

BÙ NHÌN

Hôm nay được thằng bạn gọi đi nhậu. Lúc đầu tôi nghĩ: Kệ. Thứ 7, mặc gì cũng được.... nhưng rồi nghĩ lại: Quen sợ dạ lạ sợ áo quần...
Thế rồi mình phải sơ mi + quần tây = đi nhậu.
Ra tới quán, thấy những người hiện hữu cũng đang trong trang phục...như mình...một phen hú vía.
     Sau mấy vòng chào bàn, mình giới thiệu: Em tên Tuyến. Họ tên đầy đủ là Dương vĩnh Tuyến - hiện đang hoạt động hành nghề luật sư tại Đoàn luật sư tỉnh Bình Phước. Xuất thân từ nông dân.
Một trong những vị khách của thằng bạn nói: Chú xuất thân từ nông dân mà có biết con bù nhìn không?
Nghe vậy, tôi trả lời: Dạ! Tuy gốc nông dân nhưng do mất gốc lâu ngày nên em không rõ lắm!
     Nghe vậy, vị khách nói: Thế thì anh nói để chú ôn cổ tri tân! Con bù nhìn là hình tượng được con người nặn ra, tạo ra...nó cũng có hình hài, đầu, chân, tay...và các bộ phận khác giống hình nhân con người. Chỉ có điều nó không có tri thức như con người...Con người đem nó cắm giữa đồng ruộng...để đe dọa chim, chóc, chuột...
Nó chỉ biết làm theo mệnh lệnh của con người.

     Nghe đến đây, tôi chợt ngộ ra: BÙ NHÌN.

ẢI NAM QUAN

Ông Đô đi nhậu về thì cũng là lúc Thằng Vụ lên đèn học bài. Vừa bước chân vào nhà, thấy điện phòng thằng Vụ rực sáng, nghe tiếng thằng Vụ đọc oang oang: Công Cha như núi Thái Sơn...Ông Đô cũng tiện mồm cất tiếng: Học đi con học đi mà nhớ mãi Quê hương ta một dải : Từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau...
Ông Đô chưa kịp dứt lời thì thằng Vụ đã cất tiếng hỏi: Dạ thưa cha! Ải Nam Quan ở đâu ạ?
Nghe câu hỏi của thằng Vụ, ông Đô bất chợt nghe...nghe lời đoạn tuyệt giữa ông Nguyễn Phi Khanh với con là ông Nguyễn Trãi...Thế rồi, khẩu xuất bất tại tâm....miệng ông Đô thốt lên: À..à...Ải Nam Quan là nơi cha con ông Nguyễn Phi Khanh với ông Nguyễn Trãi chia tay nhau....
Nghe vậy, thằng Vụ hỏi tiếp : Nhưng thưa Cha!
Ải Nam Quan bây giờ nằm ở tỉnh nào?
Nghe thằng Vụ hỏi, ông Đô chỉ biết đọc  Ám ba la bát nhi hồng.....